Em bỏ chồng sắp cưới vì tôi mà vẫn bị tôi phụ bạc

Em từ chối một người yêu thương, giàu có hơn tôi để quay lại mà rồi tôi đẩy em rơi xuống vực lần nữa.

Tôi và em cùng quê miền Trung, tôi lớn hơn em ba tuổi. Khi em vào năm hai đại học là lúc tôi sắp ra trường. Em không xinh nhưng dễ thương, dễ gần và tính hơi trẻ con, chúng tôi quen nhau khi em vào ở cùng một chỗ trọ. So với bạn bè cùng phòng em nổi bật hơn về hình thức cũng như học hành, các năm đại học hầu hết em đều được học bổng.

82

Sự thật tôi chẳng có ấn tượng nhiều về em, em không phải mẫu người của tôi nên tôi chỉ xem em là một người em không hơn không kém. Tôi cảm nhận được em có tình cảm đặc biệt với mình nhưng có lẽ vì em biết không phải đối tượng của tôi nên xem tôi như một người anh trai, em cũng không để lộ ra cảm xúc gì. Em dễ thương nên rất nhiều người theo đuổi, một người bạn cùng phòng của tôi cũng yêu em nhưng em chưa trả lời ai, chẳng biết em có tình cảm với họ hay không?

Tôi sinh ra ở miền Trung nhưng bố mẹ chuyển vào Sài Gòn sinh sống nên bản thân rất ít về quê. Em thì khác, bố mẹ vẫn ở quê nên những dịp tết vẫn về nhà. Năm đó em vào Sài Gòn sớm hơn mọi người, chúng tôi nói chuyện và tôi ôm em, thật lòng không biết vì sao làm như vậy. Em có thắc mắc nhưng tôi đã xin lỗi và xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau chuyện đó em cũng trả lời thẳng thắn với bạn tôi là em không yêu cậu ấy.

Em rất yêu tôi, có thể nhịn ăn để mua quà cho tôi nhân dịp sinh nhật. Ngược lại không bao giờ tôi nhớ sinh nhật em, cũng không hoa, không quà… Rồi tôi làm xa em 100 km, một hai tuần mới về thăm em, chúng tôi vượt quá giới hạn. Một lần bất cẩn em dính bầu, khi ấy em mới ra trường và đi làm không lâu. Tôi đã động viên em bỏ đứa bé với lý do bố mẹ mình không thể chấp nhận như vậy được. Em đồng ý, khóc rất nhiều, dằn vặt cũng nhiều. Tôi cũng vậy, thấy thương em lắm.

Xem thêm nhiều tam su hay

Rồi tình cảm giữa chúng tôi xa dần, không còn dẫn em về nhà, không đưa em đến chỗ thân quen nữa. Em nhận thấy được điều đó, nói lời chia tay sau một năm chuyện đó xảy ra và quyết định lấy chồng. Chồng tương lai của em là một người khá giả, lo lắng cho em đầy đủ về vật chất và là bạn của anh trai em. Trước khi chia tay, chúng tôi gặp nhau, em đưa lại cho tôi những kỷ vật thời gian yêu nhau. Tôi không thể tin được là em khổ và khóc vì mình nhiều như vậy.

Trong suốt ba năm yêu tôi, em chưa một lần cảm thấy hạnh phúc, chưa nhận được lời nói “Anh yêu em” từ tôi. Tôi đã khóc như một đứa trẻ, không còn suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ phải giữ em lại, sẽ cưới em, bù đắp cho em, không để em đi như vậy. Nhờ sự tác động của bạn bè nên lại gặp được em, xin em cho cơ hội. Tôi muốn lấy em, muốn cuối năm sẽ nói chuyện với bố mẹ về chuyện của hai đứa. Lại một lần nữa em đặt niềm tin vào tôi, nắm tay tôi, tin tưởng rằng tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em.

Tham khảo những câu thơ hay về tình yêu

Nhưng tôi không làm như những gì đã hứa, em quay đi từ chối một người yêu thương, giàu có hơn tôi để quay lại với tôi. Tin tưởng là thế mà rồi tôi lại đẩy em rơi xuống vực lần nữa. Em mang thai lần thứ hai, lần này do một phần lỗi của tôi mà em bị sẩy. Em đau khổ, mệt mỏi và xuống cân thấy rõ. Đáng ra lúc đó tôi phải ở bên lo lắng thì sau ba tháng từ khi chuyện đó xảy ra tôi lại đi quen người con gái khác (dĩ nhiên tôi cũng không yêu người con gái này, chia tay ngay sau đó vì không muốn gây thêm đau khổ cho ai khác).

Tôi cũng chia tay em, thật ra làm như vậy để em rời xa mình. Em đau khổ, không hiểu tại sao tôi làm như vậy. Tôi biết mình có lỗi với em, biết tuổi thanh xuân của em đã dành hết cho tôi, cũng biết bản thân mình tồi tệ vô đạo đức nhưng phải làm sao khi không còn tình cảm với em? Nếu lấy vì trách nhiệm sẽ khiến em khổ suốt đời. Em đã đi bên cuộc đời tôi tám năm, giờ em 30 tuổi, cơ hội ít đi, phải làm sao để bù đắp cho em, làm thế nào để chuộc lỗi với em? Thật lòng tôi rất mong em được hạnh phúc. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Nguồn doc bao gia dinh