Yêu cô bạn học 15 năm…

Mặc dù lập gia đình được hai năm rồi mà đến giờ tôi vẫn chưa thể quên cô bạn học dù 15 năm đã trôi qua. Một tam su buon khá buồn phải không?

Tôi 32 tuổi, giám đốc của công ty nước ngoài. Tôi và cô ấy là bạn học từ lớp chín, chúng tôi học cùng nhau duy nhất năm đó, lên cấp ba học chung quận khác trường. Lớp 11 tôi qua Australia du học, còn cô ấy lên đại học quen bạn trai và cũng là chồng hiện nay. Từ khi đi du học tôi lúc nào cũng nhớ cô ấy nhưng khi gọi điên về chỉ nghe những câu hỏi qua loa cho qua chuyện rồi cô ấy bảo bận lắm và tắt máy, lúc đó tôi đã hiểu rằng cô ấy không có chút tình cảm gì với mình. Khi nghe tin bạn bè kể cô ấy có bạn trai, tôi thật sự rất sốc, cũng hiểu cô ấy không hề thích và yêu mình. Rồi tôi cũng im lặng, nghĩ thời gian có thể tìm những người con gái hơn cô ấy nhiều.

15 năm trôi qua, chúng tôi chỉ gặp nhau được vài lần vì tôi không dám xuất hiện nhiều trước cô ấy, điều đó mang cho tôi cảm giác nhớ nhung hoài niệm xa vời. Giờ cô ấy đang cùng chồng định cư ở Mỹ, có một cô con gái kháu khỉnh, thích xem phim hai viet nam. Dù mới sang Mỹ định cư nhưng cô ấy đã thành công nhanh chóng, có công việc tốt. Tôi ngoài tình cảm đơn phương còn rất ngưỡng mộ sự chịu khó, cố chấp, mạnh mẽ thông minh của cô ấy, điều mà bản thân không có được, đi đâu làm gì hầu như tôi đã có sự sắp xếp của bố mẹ.

Tôi lập gia đình mới được hai năm, vợ là người được bố mẹ sắp xếp lựa chọn. Từ trước đến giờ tôi không có nhiều tình cảm với bất kỳ cô gái nào dù rất nhiều người chủ động theo đuổi. Dường như ngoài việc học, làm việc, đi du lịch đó đây, tôi lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh cô ấy nhưng trước giờ không hề thừa nhận với bất cứ ai, kể cả vợ.

Trong lòng tôi luôn ao ước có thể gặp và nói chuyện với cô ấy hàng ngày. Tôi âm thầm theo dõi Facebook, muốn qua Mỹ nhiều lần để gặp cô ấy, rồi nghĩ đến vợ lại không đi. Giờ tôi có chuyến công tác tại Mỹ, muốn gặp cô ấy để nói chuyện bạn bè vu vơ nhưng cô ấy trả lời bận chăm sóc con, chỉ có chút thời gian gặp tôi buổi trưa mà thôi. Tôi thực sự rất buồn, biết không thể làm gì được nhưng tại sao vẫn không quên được hình ảnh người con gái đó. Cô ấy không đẹp nhưng tại sao để tôi phải vương vấn nhiều như vậy? Cô ấy có thể phần nào hiểu tình cảm của tôi bởi trước đây cô ấy từng nói nếu không gặp chồng bây giờ thì sẽ chọn tôi. Tôi chỉ im lặng và âm thầm chờ đợi, chứ không muốn ngoại tình.

Tôi cảm thấy tội nghiệp cho vợ rất nhiều, cảm giác như mình gian dối vợ. Về tài chính tôi có thể chu cấp cho vợ không thiếu gì cả nhưng tình cảm không thể nào lừa dối bản thân được. Tôi đang ngoại tình trong suy nghĩ, ước ao được nằm bên cạnh cô ấy, đùa vui, hy vọng vợ mình là cô ấy. Từ ngày biết cô ấy đến nay chúng tôi chưa bao giờ yêu nhau ngoài tình cảm bạn bè trong sáng. Tôi đã nhiều lần hạ quyết tâm không được nhớ đến cô ấy nữa nhưng không làm được. Xin các bạn cho tôi lời khuyên nên làm gì để có thể quên hẳn hình ảnh cô ấy. Có lẽ nhiều bạn đọc cho rằng tôi sướng quá nên có những suy nghĩ điên rồ này? Đôi lúc tôi còn không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa. Tôi không muốn hình ảnh cô ấy làm đảo lộn cuộc sống của mình, không muốn có cảm giác ngoại tình trong tư tưởng, tôi phải làm sao?