Lá đơn ly hôn của chồng ngay sáng sớm

Sáng hôm nay tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là lá đơn ly hôn được đặt ngay ngắn trên bàn. Nuốt nước mắt vào lòng, đã đến lúc tôi phải lựa chọn…

Sinh ra và lớn lên trong gia dinh công nhân viên chức, bố và mẹ đều theo nghiệp báo, nên ngay từ nhỏ tôi đã luôn được hướng tới việc trở thành một nhà báo trong tương lai. May mắn thay, tôi yêu thích và cảm thấy đam mê với công việc viết lách và đem lại tin tức cho mọi người. Mẹ tôi luôn dặn, theo nghề là phải hết mình với nghề, mình là con gái, nhiều lúc gian nan vất vả không kể xiết, nhưng phải biết linh hoạt, biết yêu thương và gắn bó với nghề mình đã chọn…

Tôi chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, bởi đơn giản là tôi cảm thấy tôi yêu và tự hào về nghề làm báo. Có lẽ vì vậy mà mọi ấm ức đổ dồn lên tôi khi mẹ chồng tôi không nghĩ như vậy.

Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ anh mừng lắm, các em trai, em dâu anh đều hớn hở ra mặt: “Tuyệt vời, cuối cùng thì cũng có người rước anh đi rồi nhá, chị dâu xinh thật đấy”. Nhìn nụ cười hạnh phúc của anh và ba mẹ, tôi vui sướng vô cùng. Tôi đã nghĩ rằng mình là người phu nu hạnh phúc nhất trên đời.

ly-hon-blogtamsuvn

Thế nhưng, nụ cười trên môi mẹ anh bỗng vụt tắt khi bà biết tôi là nhà báo. Bà nói bóng gió với cả nhà rằng: “Thằng Hải là con trưởng nhà này, nó phải lấy người phụ nữ biết vun vén cho gia đình, cho chồng con. Lấy làm gì cái thứ ngủ ngày cày đêm đó?”. Sau hôm đó, bà cấm anh qua lại với tôi, tôi cũng cố gắng tránh mặt anh vì không muốn ba mẹ anh phải buồn.

Không được gia đình chấp thuận, Hải tam su như biến thành một con người khác. Anh sa ngã, ăn chơi, rượu chè bê bết, có hôm còn qua đêm không về. Ba mẹ anh vô cùng xót ruột, họ tìm cách mai mối hết đám này tới đám khác cho anh nhưng anh vẫn không thay đổi. Sau một thời gian, ba mẹ anh đến tìm tôi và mong tôi quay về trở thành con dâu của ông bà. Tôi vô cùng vui mừng vì vừa theo đuổi được đam mê lại vừa được ở bên anh.

Thế nhưng, cuộc sống không như là mơ. Về làm dâu nhà anh được mấy tháng, tôi ít khi ăn cơm ở nhà đúng giờ, có hôm thì 9 giờ tối, có hôm lại 11 giờ đêm. Tối hôm ấy, lần đầu tiên tôi về trước 6 giờ tối để làm bữa cơm cho gia đình.

Vừa bước chân vào cổng, mẹ chồng tôi nói to trong phòng khách: “Đấy, xem đi, tôi nói có sai đâu, nó như cái bóng trong nhà, đi không ai biết về không hay, lấy nó về để phục vụ nó luôn, từ ngày về đây nó đã nấu được bữa cơm nào tử tế chưa? Nhìn cái Linh, cái Hà kìa, đi làm vẫn đi mà việc nhà vẫn chu toàn. Tôi cũng chẳng biết bao giờ tôi có nổi một đứa cháu để bế nữa. Nói rồi mà còn cứ lao đầu vào rước cái của nợ đấy về. Thằng Hải, mày thấy mày ngu chưa con?”.

Giọt nước mắt lăn dài trên má. Bao vất vả, cố gắng để có thể thay đổi đã bị mẹ chồng tôi dội gáo nước lạnh. Tôi có cố gắng đến mấy cũng chỉ bị xem như ‘đồ thừa’ trong căn nhà đó thôi.

Tối hôm đó, sau khi có cuộc liên hoan với các đồng nghiệp, tôi trở về nhà trong bộ dạng say khướt. Tôi cũng không thể nhớ chính xác là đã có chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ mang máng là hình như anh và mẹ có cãi nhau rất to.

Sáng hôm nay vừa tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là lá đơn ly hôn được đặt ngay ngắn trên bàn. Nhắm mắt lại, tôi suy nghĩ về những ngày tháng qua, những ngày tôi chịu bao nhiêu buồn khổ và ấm ức, nghĩ về những kỳ vọng của ba mẹ tôi, nghĩ về nghề nhà báo tôi đã trân trọng và theo đuổi suốt nhiều năm tháng.

Đúng vậy, đã một lần dám đánh đổi tình yêu vì nghề thì không có lý do gì để không có lần thứ hai. Lấy hết can đảm, tôi thu dọn hành lý, ký vào đơn ly hôn và đi khỏi nơi luôn khiến tôi mệt mỏi. Từ ngày mai, tôi sẽ được trọn vẹn với đam mê của mình.