Bạn gái bắt tôi phải về quê sống nếu muốn cưới

Đây là một tam su tinh yeu khá rắc rối của tôi. Em đã không còn muốn trở lại Sài Gòn để làm việc, nói tôi muốn cưới em phải bỏ Sài Gòn về quê em sống thì mới cưới. Trở về quê em, tôi không biết phải làm gì?

Cuộc sống luôn tồn tại những cuộc gặp gỡ bất ngờ và đầy trớ trêu. Tôi 27 tuổi, cái tuổi không quá già nhưng cũng đủ để tính đến chuyện lập gia đình, nhưng mọi chuyện thật sự đang dần vượt quá tầm với của tôi. Tôi đang đứng trước ngã ba đường, không tìm ra lối thoát. Với tuổi đời còn khá trẻ, sau những cố gắng không ngừng từ khi còn học đại học đến khi đi làm, tôi đã nhanh chóng được đề bạt lên vị trí trưởng phòng thiết kế kết cấu các công trình khu vực châu Á- Thái Bình Dương. Ngoài ra tôi còn là giảng viên của một trường cao đẳng trong thành phố. Công việc ổn định, mức thu nhập đủ để lo cho một mái ấm gia đình, bạn bè nhìn vào thấy tôi may mắn, chỉ còn việc tổ chức một đám cưới linh đình nữa là mọi chuyện đâu vào đó. Ít ai biết được trong thâm tâm tôi đang tồn tại một điều trớ trêu, không tìm ra lối thoát.

Tôi có một hội từ thiện do bản thân thành lập, mỗi tháng một lần sẽ có những chuyến từ thiện phát quà cho các hộ gia đình ở tỉnh vùng sâu vùng xa, dân tộc thiểu số. Là hội từ thiện mở, mọi người đều có thể đăng ký tham gia chương trình và cùng nhau giúp sức để chương trình thành công. Trong một chuyến từ thiện, tôi đã gặp em, dù không quá nổi bật về nhan sắc nhưng tôi đã bị cuốn hút vì sự thông minh, cá tính của em. Tôi quyết định làm quen, với sự chân thành của mình cuối cùng em cũng đáp lại tình cảm của tôi. Ngày em nói lời yêu tôi cũng là ngày em nói ra phải xa tôi. Em tâm sựem là con một, muốn về quê làm việc cho một ngân hàng ở quê để được bên ba mẹ.

Khi biết được điều này tôi rất buồn nhưng vẫn chấp nhận để em về quê, chúng tôi chấp nhận yêu xa. Em không tin tôi vẫn còn tình cảm với em khi hai đứa phải yêu xa thế này, trong khi tôi đang sống ở Sài Gòn với rất nhiều cám dỗ. Vì quê em cách Sài Gòn 120 km nên cuối tuần nào tôi cũng tranh thủ về thăm em. Em rất cảm động trước tình yêu chân thành của tôi, em nói cho em sống với ba mẹ một thời gian nữa, khi nào cưới sẽ lên Sài Gòn sống với tôi.


Tình yêu của chúng tôi cứ thế trôi qua từng ngày với những cung bậc cảm xúc khác nhau, có khi một tuần, một tháng mới gặp được. Hai năm đã trôi qua, tôi quyết định bàn với em về việc đám cưới, mọi chuyện sẽ không có gì nếu chỉ đơn giản em đồng ý và cùng tôi bàn. Sau hai năm sống ở quê, em quen với cuộc sống ở đó, công việc ngân hàng ở quê cũng ít áp lực chỉ tiêu hơn, đặc biệt là được ở bên ba mẹ.

Em không còn muốn trở lại Sài Gòn làm việc, nói tôi muốn cưới phải bỏ Sài Gòn về quê em sống thì mới cưới. Trở về quê em, tôi không biết phải làm gì nên tìm mọi cách thuyết phục em mua nhà ở Sài Gòn và đón ba mẹ em lên ở chung nhưng ba mẹ em không muốn xa hàng xóm. Mọi cách giải quyết của tôi đều đi vào ngõ cụt, nhiều lúc nằm nghĩ sao cuộc sống này trớ trêu quá; chỉ còn một bước nữa thôi nhưng sao chúng tôi không làm được. Hôm nay viết những lời này mong đọc giả cho tôi lời khuyên hoặc ai từng như tôi mong được chia sẻ.

Theo tap chi dan ong va gia dinh