Anh có thể mở cửa trái tim em được không?

Cuộc sống này có phải thật kỳ diệu và cũng đầy trớ trêu đúng không em? Em có còn nhớ cái ngày đầu tiên khi mình gặp nhau không em? Em đã bắt đầu thu hút anh ngay từ cái ánh nhìn đầu tiên, từ một nụ cười đến cách ứng xử, tất cả đều làm anh bị cuốn hút và cảm thấy thật xao xuyến.
Rồi anh quyết định chôn chặt những điều đó cho đến ngày hôm sau mới mạnh dạn nói blog tam su của mình: “Anh yêu em, nhóc con ạ” cũng là lúc em chuẩn bị đóng cửa trái tim mình và không bao giờ mở nó ra nữa phải không?

Em giờ đây như “chim sợ cành cong”, trải qua đau khổ và những dằn vặt cả về thể xác lẫn tinh thần trong tình yêu nên đối với em thứ tình cảm này thật đáng sợ. Em không còn tin mình sẽ yêu ai nữa, không ngoại tình nữa. Đóng cửa trái tim đối với em giờ như một biện pháp tự vệ mình khỏi những đau khổ mà tình yêu mang lại.

Em cá tính, tinh tế và dễ thương lắm, nói chuyện với em làm anh thấy vui, không bao giờ biết chán. Em đã giúp anh đi qua những chuỗi ngày khó khăn, khủng hoảng của cuộc sống. Em giờ đây như một nguồn động lực để anh bước tiếp. Vậy tại sao em lại đóng cửa trái tim, không cho anh một cơ hội? Một lần được đi phim hai viet nam cùng em, nghe em nói những câu chuyện về cuộc đời.

Anh biết em cũng có tình cảm, em lo lắng cho anh, luôn cố gắng làm anh vui nhưng em luôn sợ. Em sợ tình yêu và nhất định rằng mình sẽ không yêu ai nữa. Ngày anh nói lời yêu, em chỉ cười và nhẹ nhàng từ chối với lý do còn nhiều việc phải làm. Lúc đó tim anh như nghẹn lại, em là người đầu tiên trong cuộc đời khiến anh nói câu: “Anh yêu em”. Giờ đây anh buồn lắm khi nghe được những câu như: “Từ bỏ em đi” hay: “Đừng chờ em làm gì”.

Nhóc ơi, anh không dám chắc có thể đem lại cho em một cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng dám chắc sẽ yêu bằng cả trái tim anh và yêu thương đến hết cuộc đời này. Hãy cho anh một cơ hội nhé, hãy để anh mở cửa lại trái tim của em. Anh yêu nhóc nhiều lắm đấy, đồ ngốc ạ.